Phần 3: Ngày Đầu Tiên
... Sau khi lấy nốt số hành lý của mình, tôi đẩy xe ra ngoài khu vực dành riêng cho những người thân đến đón.
Lúc này đây, là giây phút bắt đầu cho dịp thật sự hòa mình vào trong không khí sống thực của Saigon. Ồn ào, nóng nực, lắm tiếng kèn xe, đông người qua lại...
Tôi biết, tôi sẽ không trở thành người mà tôi mơ ước từ nhỏ, nhưng tôi hiểu rằng, mỗi một con người sẽ phải trở thành một mẫu người khác theo thời gian, theo vòng quay cuộc sống, hay nói khác đi là theo định mệnh sẵn dành.
Cuộc đời còn đang tiếp diễn, thôi thì hãy để dành cái gì đó bí mật, mà mình đang cố gắng hoàn thành, để còn có chút gì riêng cho mình.
Điều quan trọng cần thiết nhất, là đừng để tâm hồn rơi vào tình trạng bất an, lạc lõng.
*******
Cuối cùng cho việc mở màn của một chuyến đi. Tôi đã bước vào căn phòng của một khách sạn, gần nhà người bạn thân hơn ba mươi năm nay.
Với tính tình, không thích trở thành gánh nặng cho ai, nên tôi chọn khách sạn để làm nơi tạm trú.
Soạn quần áo, tắm rửa, buông mình xuống gường, nằm đó, ngước mắt lên nhìn trần nhà, việc trước tiên là tôi thở khì một cái, giống như một người vừa hoàn thành tốt đẹp một nhiệm vụ của ai giao phó.
--------
Chuyện ngày đầu
Sau buổi ăn tối, tôi quay về phòng, sắp xếp riêng biệt ra từng mỗi thứ cần dùng và những món mà mình mang theo làm quà, sau đó lên gường để ngủ sớm, vì đôi chân có cảm giác sưng sưng sau một ngày ngồi trên máy bay.
Sáng thức dậy, đi xuống lầu tìm chỗ để uống cà phê, và ăn điểm tâm. Ăn xong, tôi ngồi đó, ngắm dòng người qua lại, mắt nhìn và tai lắng nghe. Nghe tiếng rao "bánh mì nóng giòn đặc ruột đây" từ một cái loa đâu đó vọng lại, nghe tiếng các em nhỏ ê a trong một nhà giữ trẻ gần đó. Thoáng giựt mình, vì tôi nghe có tiếng một bé gái mời mua vé số sát bên tai, rồi liền theo là một cậu thanh niên nở nụ cười hiền lành lên tiếng mời " Cô mua dùm con bịt đậu phộng đi cô, mười ngàn và mười lăm ngàn". Dĩ nhiên, là tôi mua ngay.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua cảnh sinh hoạt một buổi sáng, tôi hiểu một phần nào sự cơ cực, cần cù, vội vã trong bước đi, trong lời nói của những người chung quanh. Lòng chợt thấy thương thương, mà không biết nói với ai.
Ngay cả trong khu phố nhỏ thôi, cũng có những căn nhà đang xây cao hơn, theo thời đại hơn... Đằng này đập, đàng kia xây, đó cũng là một trong những lý do khiến bụi bậm nhiều hơn, đường lưu thông nước chảy bị tắt nghẻn mau hơn sau một vài cơn mưa.
Saigon bây giờ nhà cửa, người ở đông đúc, tình trạng kẹt xe xảy ra mỗi ngày, đùn tắt giao thông mỗi bữa vào giờ tan tầm.
Nhà cửa và mặt đường cứ kề nhau, mỗi lần băng qua đường là tôi cứ phải tìm bàn tay ai đó dể dắt mình... vì sợ.
Lui vào góc riêng nào đó, tôi sẽ về thăm lại người thân. Tôi muốn việc đến và đi của tôi thật bình thường, không gì rộn ràng, không gây sự chú ý cho ai, nên tôi chọn cách ăn mặc giản dị một cách tối đa.
Chẳng có gì cần so sánh, mình đang ở đâu. Tình yêu của tôi đối với quê nhà vẫn vậy, không còn là văn chương, mà là bổn phận, mặc dầu trong lòng vẫn ngổn ngang, tìm thấy bao điều thiếu sót.
- CHUYỆN MỘT CHUYẾN ĐI.-Thu Vàng- - 2019-02-01 12:08:34
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN PHAN THỊ TIẾN. - 2019-01-27 09:21:46
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN TĂNG THỊ AN. - 2019-01-22 12:43:16
- THĂM NHÀ BẠN ĐÀO ĐỨC LONG. - 2019-01-15 12:17:09
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT ANH NGUYỄN VĂN KHÚC. - 2018-12-31 10:25:15
- LẠI ĐƯỢC GẶP NHAU. - 2022-06-09 09:25:23
- SỰ THẬT MỘT KIẾP NGƯỜI. - Anh Bùi Văn Sáu sưu tầm- - 2022-05-28 10:01:35
- MỘT THOÁNG KỶ NIỆM GIỮA T, H VÀ TÔI. -Người Long Hồ- - 2022-05-14 10:34:35
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN HUỲNH KIM NGỌC. - 2022-05-04 09:46:34
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN NGUYỄN THANH HOÀN. - 2022-04-27 06:29:12
Đọc bài viết với cảm xúc rất thực của Thu Vàng, quả thật khi tiếp xúc cũng như gặp gỡ giao lưu... từ bấy lâu nay thấy bạn giản dị, dễ chịu, cảm thông và hòa đồng, không muốn làm buồn lòng một ai... nói chung là rất dễ thương. Giống như ý của bài viết, mặc dù sống xa quê nhưng bao giờ cũng khắc khoải, luôn nhớ cố hương với nhiều kỷ niệm và là người ngoan hiền, nặng tình bè bạn... Chị chờ được đọc tiếp bài của em.
Bài của bạn làm tôi rất cảm kích, bạn trãi lòng như thế tôi mới hiểu và cảm thông... mường tượng ra một con người có tấm lòng nhân hậu biết thương cảm và yêu mến quê hương... Mong được đọc tiếp
Hoan hô và đồng cảm với người cùng quê Bạc Liêu, nếu có nhiều người như bạn thì tốt biết mấy. tôi chờ đọc bài của bạn.