* Phần 1: Tiếng Gọi Trái tim
Hình ảnh đó thật đẹp trong tôi.
Một con đường dài thênh thang đang mở ra cho bà Mẹ này đây...
Đứa bé đang trên tay Mẹ, nhắm nghiền đôi mắt ngủ ngon lành, nó đâu cần lên tiếng nói, nó cần gì đâu.
Khởi đầu tôi cũng là một đứa bé tí như đứa bé trên tay người Mẹ này thôi.
Tôi sanh ra, được lau chùi chăm sóc sạch sẽ, được ẵm bồng, được đút móm thức ăn, được dạy dỗ, được dẫn đến trường học, được đi làm cho đến ngày hôm nay.
Tôi không cần lầu son, tôi không cần cung vàng điện ngọc. Tôi cứ sống theo sự thèm khát sống cùng với mọi người.
Sống không chỉ để chờ chết. - Sống để trả ơn sanh thành dưỡng dục, sống để đền đáp những gì mình nhận được từ những người chung quanh.
Cuộc sống sẽ trở thành thiên đường mà không cần bạn là vĩ nhân đâu.
Cuộc sống của con người với những thăng trầm, rồi cũng có lúc nào đó, ai trong chúng ta cũng sẽ cần có một bờ vai để dựa, một lời nói để nâng đỡ bước tới, một bàn tay kéo mình đứng dậy... vực mình ra giông bão của cuộc đời.
Tâm niệm đơn giản, sống bình thường, nở nụ cười với người và mình sẽ có nụ cười tươi hơn nữa.
Tự tìm một lý do để mỗi ngày được thức dậy, dù chỉ là để ăn tô mì gói. Đó là sự sống của mình, sự thèm sống của một cơ thể còn sống.
Trong muôn ngàn lý do để tiếp tục cuộc sống, tôi lại có một chuyến về thăm quê Mẹ. Tiếng gọi từ trái tim, đã đưa tôi đến suy nghĩ tha thiết và chắc nịch này.
Về thăm lại một bầu trời đầy gió, đầy nắng, đầy mưa đã góp phần nuôi mình lớn khôn.
Một đêm thức trắng của Mẹ, canh cho mình ngon giấc khi đau ốm cũng đã góp phần cho mình có cuộc sống như ngày hôm nay, huống hồ gì cả mấy chục năm nuôi dưỡng.
Còn rất nhiều điều cứ ngày này sang ngày khác nuôi cho mình được sống, ngay cả một giấc chiêm bao, một cái nắm tay, một lời nói nửa chừng cũng khiến cho ta chiêm nghiệm, ta có sao không, ta có cần làm gì không... để có thể tiếp tục cuộc sống của riêng mình.
Phần 2: Trên Mây Dưới Đất
Nếu mà, vô tình nghe ai nói rằng:
"Quên rồi, đã thật sự quên rồi..." Tôi nghĩ, đó là lời nói dối, đời ta sẽ không có ta nếu thiếu đi bao kỷ niệm của một thời đã qua. Thế nào rồi, cũng có nhớ, không nhiều thì ít.
Lần nào đặt vé về thăm quê, tôi đều chọn chiếc ghế sát gần cửa sổ, vừa có thể dựa đầu vào một bên để ngủ mà không làm phiền người bên cạnh và cũng để nhìn thấy quê hương mình trong ngay giây phút mình còn ở lơ lửng trên bầu trời.
Tôi phải ăn, ngủ trên mây hơn nửa ngày trời. Tôi không màng, tôi chỉ muốn về lại nơi quê Mẹ, nơi tôi đã cất tiếng khóc tu-oa chào đời. Nhưng muốn gì cũng phải chờ đợi thôi, dĩ nhiên như, muốn nhìn hoàng hôn cũng phải đợi tàn buổi trưa. Trên mây, con chim sắt sẽ chở mình trên độ cao của đỉnh Everest, xuyên qua mây với nhiệt độ trừ. Thích thật.
Tiếng thông báo từ phi hành đoàn, cho biết máy bay đang vào địa phận sân bay Tân Sơn Nhất, tôi vội vàng ngồi thẳng người lên, xoay mặt, đưa mắt nhìn bên ngoài, và tôi biết có nhiều người cũng đã có cùng một tư thế ấy, không riêng gì mình tôi đâu. Đó mới biết, thế nào là niềm tự hào, sự kết nối thiêng liêng giữa con người và đất Mẹ.
Kìa rồi, những dãy nhà li ti, nho nhỏ, cao thấp san sát nhau, đủ màu sắc, đang ngoằn ngèo, uốn éo dưới kia. Những cây cối, hoa lá vẫn xanh tươi... Một dãy đất trên quê hương đang mở rộng trước mắt tôi.
Trong bốn tuần lễ tới, tôi sẽ được nằm trong vòng tay của mảnh đất này. Không cần phải nuôi hy vọng gì lớn lao, không sợ thắng thua, không cần phải đau khổ trong thất vọng nếu có.
Tôi, với cảm xúc lúc bấy giờ như một người đang vươn tay cố lấy vật gì và cuối cùng, vật muốn lấy đã nằm trong bàn tay. Sung sướng, thỏa mản, vui mừng, mong đợi, e ngại... trộn lẫn vào nhau. Tôi nhoẻn miệng cười theo sau cái rưng rưng lòng dạ, mặc dầu đây không phải là lần đầu tiên về thăm quê.
Tôi mồ côi Mẹ từ lâu lắm. Người Mẹ hiền hậu của tôi đã ra đi thanh thản bên cạnh chồng con trên mảnh đất này, đó là lý do tôi phải quay về thăm Mẹ. Mẹ của ngày xưa và Mẹ trong lòng tôi hôm nay và mãi mãi.
Miên man suy nghĩ, miệng nhai miếng gum để phòng tránh ngật ngừ khi máy bay hạ cánh, tôi bận rộn quá rồi, quên cả người chung quanh, mà chắc họ cũng như vậy thôi.
Tiếng va chạm mặt đất từ những bánh xe nhỏ của chiếc phi cơ đã vực mọi người ra khỏi ý nghĩ riêng tư nào đang có trong đầu để hối hả quay về thực tại.
Xếp vội chiếc mềm nhỏ mình đã xử dụng trong suốt thời gian ở trên mây, mở dây nịt an toàn, tôi quơ tay lấy chiếc xách tay để dưới chân, quàng vào cổ, chờ người kế cận đứng dậy, ra khỏi hàng ghế, vói lấy chiếc cặp nhỏ là hành lý được phép mang theo bên mình, rồi cùng với mọi hành khách khác chuẩn bị ra khỏi máy bay.
Ôi đôi chân, bây giờ phình to hơn một tí, cảm giác mang giày thấy chật hơn, nhưng phải đi thôi vì đất liền đang kề cận, không cho phép mình chần chừ gì thêm nữa.
Vừa bước ra khỏi khoảng mà tôi gọi là cầu, giáp nối giữa máy bay và khu làm việc của sân bay, tôi tưởng chừng như bước ra khỏi một thế giới khác, cái nóng quen thuộc hực lên, tôi chấp nhận không gọi gì là khó chịu. Tôi nhắm mắt lại trong vài giây rồi mở ra ngay để thật sự biết mình đang vui cùng với một chút gì rưng rức đủ tạo nên cái nong nóng trong đôi mắt.
Giả vờ như mệt mỏi, tôi né tránh tối thiểu những ánh nhìn của nhân viên phi trường. Cúi đầu xuống, bước đi chầm chậm hơn so với những người khác, vì nghĩ rằng không vội vã chi, tôi muốn thừa lúc này, một mình trong khoảnh thời gian vừa mới đến, để mọi cảm xúc tự sắp xếp, ổn định lại, sẳn sàng cho những ngày phép sắp tới.
Tư tưởng xa cách nửa quả địa cầu không còn chỗ đứng trong cảm xúc hiện tại nữa rồi. Xác định như vậy và bước nhanh về phía làm thủ tục nhập cảnh vào Việt Nam. Nơi chôn nhau cắt rún!
( Còn tiếp)
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN PHAN THỊ TIẾN. - 2019-01-27 09:21:46
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN TĂNG THỊ AN. - 2019-01-22 12:43:16
- THĂM NHÀ BẠN ĐÀO ĐỨC LONG. - 2019-01-15 12:17:09
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT ANH NGUYỄN VĂN KHÚC. - 2018-12-31 10:25:15
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT ANH VƯƠNG VĂN HUỆ. - 2018-12-23 08:22:47
- LẠI ĐƯỢC GẶP NHAU. - 2022-06-09 09:25:23
- SỰ THẬT MỘT KIẾP NGƯỜI. - Anh Bùi Văn Sáu sưu tầm- - 2022-05-28 10:01:35
- MỘT THOÁNG KỶ NIỆM GIỮA T, H VÀ TÔI. -Người Long Hồ- - 2022-05-14 10:34:35
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN HUỲNH KIM NGỌC. - 2022-05-04 09:46:34
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN NGUYỄN THANH HOÀN. - 2022-04-27 06:29:12
Chuyến về Việt Nam năm nay, Thu Vàng đã làm nhiều việc có ý nghĩa như về thăm quê hương Bạc Liêu, vui chơi cùng nhóm CHS trường Tống Phước Hiệp 71... Mặc dù Ba Mẹ đã qua đời nhưng với tấm lòng hiếu đạo luôn nhớ về quê hương nơi chốn nhau cắt rún. Qua bài viết đã nêu lên được niềm xúc cảm cùng nỗi lòng của người xa quê... làm người đọc bùi ngùi cảm động... Ban điều hành trang web tongphuochiep71 chân thành cám ơn bạn. Chúc bạn luôn vui vẻ, trẻ khỏe và làm ăn phát tài, rất mong gặp lại bạn vào một ngày không xa. Tôi chờ đọc tiếp.
Thân chào người cùng quê Bạc Liêu, tôi rất ngưỡng mộ bạn, một người đầy nghĩa tình, mong được đọc tiếp.
Bài viết của bạn diễn tả tâm trạng rất lãng mạn, tình cảm tha thiết... tôi xin đồng cảm cùng bạn. Chúc bạn vạn sự như ý.
Happy Ra Giêng! Cảm ơn chị Vĩnh, anh Hà Thanh và Ngọc Hà thiệt là nhiều đã chịu khó đọc bài và cho TV những lời khuyến khích , động viên. Em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa trong những bài kế tiếp, TV xin mời đọc tiếp bài tiếp theo. Kính chúc anh, chị và bạn bè cùng cả nhà TPH71 luôn có mọi sự an lành và hạnh phúc!