.Trên đuờng đi, Mỹ Ngà nói với bạn:
- Mày thích ăn gì hôm nay tao khao, giờ đây tao với mày có thể đuờng hòang buớc vào bất cứ nhà hàng ăn sang trọng nào và ăn món gì tùy thích, tao bây giờ tiến bộ lắm rồi không còn e dè nhút nhát như ngày xưa cũ. Còn nữa, túi tiền tao lúc nào cũng căng phồng đây này, mày khỏi lo ở lại rửa chén trừ tiền ăn.
- Ối trời! phải mày không vậy Mỹ Ngà? Bộ má mày sinh mày ở gần kho đạn hả? Thôi, mày dừng xe cho tao xuống kẻo tao bị "dính miểng" oan mạng.
Nói xong cô véo mạnh vào hông bạn, Mỹ Ngà đau quá làm tay lái lọang chọang súyt va vào chiếc xe khác lưu thông cùng chiều, cô nói:
- Con quỉ, mày chán sống rồi hả, con gái con đứa sắp đến ngày cuới mà bị tàn héo dung nhan là bậy lắm à nha! Bây giờ ăn gì nói mau không tao đổi ý chở mày về nhà ăn mì gói ráng chịu!
- Thôi, ăn nhà hàng sang trọng thì tao không quen, tao cho mày nợ lại khi khác đi. Lâu nay tao về Vĩnhlong không có nơi nào bán bún bò nấu cho ra hồn nên tao thèm ăn một tô bún bò Huế quá đây nè!
- Ừ, vậy đi! nhà nguơi thích thì tớ sẵn sàng chìu.
ảnh st
Mỹ Ngà ngoặt xe vào con hẻm nhỏ có quán bún bò, nhìn bãi giữ xe là biết ngay quán bán ngon. Giờ đó khách đông nghịt đến đổi trong nhà không còn chỗ trống, chủ quán phải xếp thêm bàn ra ngòai hiên ngồi sát lối đi.
ảnh st
Hai tô bún cùng hai ly sinh tố bơ đem ra đuợc hai nàng chiếu cố nhiệt tình vì đói. Nhìn lên trời thấy chuyển mưa vần vũ nên Chung Ánh hối bạn ăn nhanh ra về kẻo uớt, vì cô biết chắc rằng duới yên xe chẳng có cái áo đi mưa nào. Chơi thân nhau suốt mấy năm dài từ trung học đến khi vào đại học, Chung Ánh đâu có lạ gì cái tính luời đem áo đi mưa của bạn mình. Lúc còn ở trọ học chung nhau, vào tháng mưa, ngày nào đi học Chung Ánh cũng nhắc nhở Mỹ Ngà nhớ đem theo áo đi mưa. Rủi có hôm cô đi học truớc Mỹ Ngà thì y như rằng cô nàng quên tất tần tật. Không biết bao lần gặp trời đổ mưa, nếu không có nơi trú ẩn, Mỹ Ngà chạy luôn một mạch về chỗ trọ mặt mày tím tái với thân mình uớt loi ngoi như chuột lột, đến nổi đổ bệnh. Những lúc ốm đau như vậy Mỹ Ngà đuợc mẹ chăm sóc, cưng chìu hết cỡ, giờ đi học xa nhà nhớ mẹ nên cô tủi thân khóc nhiều làm như muốn " lụt " cả thành phố. "Tam cô nuơng" trải qua rất nhiều vui buồn bên nhau, tạo thành những kỷ niệm êm đềm khiến không khỏi chạnh lòng mỗi lần thoáng nhớ qua.
Ngồi sau Mỹ Ngà, Chung Ánh nhìn phố xá đã lên đèn, đẹp và lạ lẫm giống như mình xa rời nơi này từ lâu lắm, mặc dù mới có hơn nửa năm chứ mấy! Cô mỉm cuời vu vơ khi nghĩ về buổi chiều mưa hôm nào, cả nhóm "tam cô nuơng" đội mưa đi ăn bún bò Huế lần đầu tiên.Thuở giờ, dân miền Tây chỉ quen ăn bì bún, gỏi và, cơm tấm, mì, hủ tiếu chớ có biết món ăn Huế là gì! Tô bún bò hôm ấy có vị cay xé lưỡi của saté, có vị ngọt của nước lèo, có những cọng bún to trắng muốt, những cọng rau chuối, rau muống bào, giá sống chen lẫn với rau tía tô, rau húng quế, bên cạnh là chén nuớc mắm y có điểm những lát ớt xanh, tất cả hòa quyện vào nhau, làm thành một bức tranh ẩm thực vô cùng hấp dẫn.
Sau này được ăn nhiều món ngon vật lạ ở nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ Chung Ánh thấy món nào ngon như món bún bò Huế chiều mưa hôm ấy, ngon một phần cũng nhờ số tiền ăn khao là tiền tháng luơng đầu tiên kiếm đuợc trong việc làm thêm - tiếp thị mỹ phẩm cho hãng Miss Saigon. Chung Ánh, Mỹ Ngà và Tâm Hiền, cả ba cô với tâm trạng vô cùng phấn khích, mỗi cô ăn đến hai tô bún, vừa ăn vừa hít hà vì cay nhưng mà ngon và lạ miệng. Sau đó họ còn ghé vô chè Hà Ký làm thêm mỗi nguời một ly sâm bổ luợng bụng no cành.
Cà rem " liệng" là món ưa chuộng của học trò nếu không muốn cúp cua ra ngòai. Kem cây được chuyền tay nhau dấu dưới hộc bàn, ăn vụng lúc ngồi học là ngon phải biết!
Hết tiết học, thày cô vừa cấp cặp ra khỏi lớp, nghe tiếng chuông cà rem rung duới đuờng, hoc trò bên trong gom tiền bỏ vào bao thuốc lá ném ra. Chú bán cà rem nhanh chóng kiểm tra tiền, rồi cầm từng cây kem liệng vào lớp qua cửa sổ, nguời trong lớp đón chụp tài tình như làm xiếc. Người quăng và nguời bắt kem phối hợp nhịp nhàng nên hiếm khi bắt hụt. Mà nếu như lỡ có cây cà rem nào bị rơi - bỏ - không tính tiền. Nếu không nhớ nhầm thì các thế hệ học trò đàn em sau này cũng thích chiêu khuyến mãi này lắm!
Mấy nữ sinh học lớp trên lầu thì có cách dễ dàng hơn, họ dùng một cái giỏ nhỏ bỏ tiền vào đó rồi thòng dây thả xuống, nguời bán đặt kem cây vào cho nguời mua rút dây lên. Đám con trai nghịch ngợm học ở tầng duới canh me lấy cù móc khều vào, khi vui thì chừa lại vài cây kem, có hôm bốc hết nhẵn. Mấy cô nàng ức lắm mà không làm gì đuợc.
Lòng man mác buồn mỗi khi nhớ về những kỷ niệm thời còn đi hoc nơi truờng Tống phuớc Hiệp - phải chăng là noi dấu nguời xưa "Đào viên kết nghĩa" - ba nàng Mỹ Ngà, Chung Ánh và Thu Hiền kết lại thành nhóm '' tam cô nương ''. Những trò nghịch ngợm của một thời áo trắng giờ như đã xa thật xa. Ra truờng, nhóm ''tam cô nương'' tan tác vì mỗi đứa có một phần số khác nhau, có địa vị xã hội khác nhau, có tính khí bản chất khác nhau, ngành nghề chuyên môn cũng khác nhau, kẻ sống ở Saigon, nguời nơi Vĩnhlong khiến
tình cảm của ba đứa càng nhạt nhẻo dần.
Tại sao bên cạnh cô dâu Chung Ánh này lại không thể là chú rễ Minh Đức ấy? Tại sao??
Như bao cô gái mới lớn, Mỹ Ngà cũng khao khát tìm cho mình một tình yêu và một người để yêu. Mà mỗi lần tưởng tượng ra người yêu của mình, Mỹ Ngà đều nghĩ tới Minh Đức. Dần dà hình bóng chàng trai ấy choán hết tâm trí cô, trở thành người yêu trong mộng của cô. Nhưng tiếc thay đây chỉ là mối tình đơn phương, Minh Đức đã có người thuơng và cô ta lại là bạn chơi chung trong nhóm. Lúc đó ai mà không biết người yêu của Minh Đức là Chung Ánh? Mỗi lần nhìn thấy họ quấn quít bên nhau Mỹ Ngà buồn muốn lịm tim, vì bạn mình hòan tòan vô tư nên Mỹ Ngà càng không thể chen vào làm nguời thứ ba.Đi quyến rũ nguời yêu của bạn, rủi không đuợc chàng trai đóai hòai lại còn quê khó huề nữa, còn mặt mũi nào nhìn nhau đây?
Mỹ Ngà tự nhủ lòng xem như mình và Minh Đức không có duyên phận, đành ngậm ngùi chôn chặt mối tình si ấy cho êm đẹp mọi bề. Cái gì mình không thể với tới đuợc thì cố quên đi để mà vui sống.
Gần sáng, Chung Ánh trở mình nằm nghiêng nguời nhìn về phía bạn thì bắt gặp Mỹ Ngà vừa cựa mình vừa buông tiếng thở dài.
- Mày ngủ không đuợc à? Tao thấy mày sao sao ấy Mỹ Ngà, mày có tâm sự? Thật thà khai báo, bổn cô nuơng " gở rối tơ lòng" cho. Cô nói tiếp luôn:
- Giỡn với mày chớ tao đang rầu thúi ruột vì cái đám cuới sắp diễn ra đây này. Còn nữa, sao mày không hỏi điều gì về chuyện
" Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi " hết vậy? Bộ mày quên lời uớc hẹn của nhóm " tam cô nuơng" truớc đây rồi sao? Công danh sự nghiệp truớc rồi mới đến hôn nhân gia đình mà!
Cô khẽ mĩm cuời trêu bạn:
- Tao còn nghĩ mày "ăn cơm truớc kẻng" nên bây giờ lo cuới gấp, để lâu cô dâu có cái bụng lùm lùm là "bó tay. com." đó nhen!
Cố làm ra vẻ thờ ơ, Mỹ Ngà nói tiếp:
- Ờ, mà tao cũng có chút ngỡ ngàng không tin vào mắt mình khi thấy tên chú rễ đấy!
Chung Ánh chợt buồn hiu hắt:
- Mày biết tao và Minh Đức yêu nhau sâu đậm cỡ nào! Tao còn chưa kịp đưa anh ấy đến nhà diện kiến ba má tao để thưa chuyện cuới xin, bỗng dưng ba má tao bắt tao lấy chồng Việt kiều mà còn phải cuới gấp nữa chứ!
Mỹ Ngà thiếu điều muốn nhảy dựng lên:
- Hả? chồng sắp cuới của mày là Việt kiều ư? Tại sao ba má mày có ý nghĩ ấy ? Nhà mày giàu có, đâu cần gả mày để kiếm tiền đô.
Chung Ánh thở dài:
- Đúng vậy, gia đình tao cũng thuộc vào lọai khá giả nếu không muốn nói là giàu. Còn hòan cảnh kinh tế của gã Việt kiều này biết đâu chừng còn thua xa nhà tao nữa?
- Vậy thì sao ?
- Nhà hắn truớc đây là hàng xóm của gia đình tao rồi vuợt biên sang Úc. Hai muơi năm truớc, trong một bữa tiệc ruợu ba tao bỗng dưng nổi hứng đòi hai nhà kết sui gia, hứa gã tao cho hắn.
- Trời ạ ! Thế kỷ hai mưoi mốt rồi mà vẫn còn tồn tại những cuộc hôn nhân vì lời hứa lúc "trà dư tửu hậu" của cha mẹ mà con cái phải cúi đầu cam phận ư? Tao chẳng tin được! Sao mày đồng ý chứ? Minh Đức có phản ứng gì không?
Chung Ánh rầu rĩ:
- Chứ mày biểu tao phải làm sao đây? Ba tao luôn độc đoán đến mức tàn nhẫn. Má tao thương tao, nhưng má tao rất sợ ba tao nên không dám cãi lại. Tao đành chấp nhận làm kẻ phụ tình, ham lấy chồng Việt kiều. Anh Đức đòi đến gặp ba má tao để năn nỉ xin họ nghĩ lại. Ảnh xúi tao hai đứa mình đi trốn, chừng nào có con rồi sẽ trở về chịu tội.Tao xiêu lòng cũng muốn nghe theo, nhưng nghĩ mình làm thân con gái bỏ nhà theo trai là bôi tro trát trấu vào mặt cha mẹ. Vả lại ba má tao chỉ có mình tao, vì tình bỏ hiếu tao không đành lòng. Lại còn về phía gia đình anh Đức, liệu má ảnh có chấp nhận tao không? Ba má tao đã nhận sính lễ của nguời ta rồi, ngày cuới cũng định rồi, tao còn thay đổi gì đuợc đây? Thôi đành phó thác cuộc đời cho duyên phận, thuận theo ý ba má tao cho ổng bả vui, tao ưng gã Việt kiều này là coi như báo đáp công ơn duỡng dục sinh thành.Tao hy vọng thời gian sẽ giúp anh Đức sớm quên tao và gặp đuợc nguời con gái khác tốt hơn tao. À! mà tao thấy anh Đức cũng có cảm tình với mày, nếu mày chưa yêu ai thì mày thay tao viết tiếp chuyện tình dang dở này, đuợc à!
- Ối trời! hay là mình đã không kìm nén đuợc, để lộ ra sơ hở gì đấy cho con nhỏ này đánh hơi đuợc nên nó mới thả "quả bóng" thăm dò tình cảm đây mà! Trong tình yêu ai chẳng ích kỷ, sao nó có thể thốt ra những lời nhẹ tênh vậy ư? Cho dù nó sắp thuộc về nguời khác đi nữa cũng không nên rủ bỏ nguời tình cũ một cách nhanh chóng dể dàng như thế! Chối thì cũng không hay, mà nhận thì cũng dở, tốt nhất là "quăng cục lơ" , giả đò không nghe thấy lúc này là thuợng sách.)
Mỗi nguời còn đang suy nghĩ miên man theo cảm nhận của mình, chợt Chung Ánh chòang dậy:
Xong xuôi, cô chở Chung Ánh ra thẳng trạm xe đò để về Vĩnhlong. Chờ cho xe lấy đủ khách rồi tách bến, cô đưa tay vẫy bạn, trông theo đến khi khuất dạng nơi ngã rẽ cô mới lửng thửng vào bãi gửi lấy xe ra về. Cô tạt qua chợ chọn mua một ít rau cải, thịt cá, trái cây...Chiều nay cô bỏ bữa, không thiết đến việc nấu nuớng nên đem chỗ thức ăn mua đuợc xếp hết vào các ngăn trong tủ lạnh.
Buớc vào phòng ngủ, cô thay bộ đồ ngắn mặc ở nhà. Uống liền một hơi hết tách sữa nóng, bật máy điều hòa lên, Mỹ Ngà vùi mình vào chăn, trên chiếc giuờng êm ấm quen thuộc cô ngủ một giấc dài không mộng mị tới sáng hôm sau.
Đến sở làm với tâm trạng hân hoan, Mỹ Ngà sẵn sàng cho một ngày mới đầu tuần đầy bận rộn với công việc...
- Đò xưa, bến cũ, giọt sầu...rơi nhanh! ( tập 5). -Công Tử Miệt Vườn- - 2014-09-23 06:13:56
- ĐÒ XƯA, BẾN CŨ, GIỌT SẦU....RƠI NHANH( tập 4).-Công Tử Miệt Vườn- - 2014-09-17 08:22:33
- Đò xưa, bến cũ, giọt sầu...rơi nhanh ( tiếp theo ). -Công Tử Miệt Vườn- - 2014-09-15 12:51:56
- Tập truyện " Phía sau bục giảng "- MỘT GÓC CHO TÌNH BẠN.-Thái Thị Kim Lập- - 2014-09-04 09:55:53
- Tập truyện" Phía sau bục giảng" - CHỌN NGHỀ. -Thái Thị Kim Lập- - 2014-08-27 06:54:51
- HÀO KIỆT ĐẤT PHƯƠNG NAM( tiếp theo). -Người Long Hồ- - 2021-02-16 10:27:21
- HÀO KIỆT ĐẤT PHƯƠNG NAM( tiếp theo). -Người Long Hồ- - 2021-02-04 11:46:21
- HÀO KIỆT ĐẤT PHƯƠNG NAM( tiếp theo). -Người Long Hồ- - 2021-01-28 10:40:20
- HÀO KIỆT ĐẤT PHƯƠNG NAM( tiếp theo). -Người Long Hồ- - 2021-01-21 08:45:02
- HÀO KIỆT ĐẤT PHƯƠNG NAM( tiếp theo). -Người Long Hồ- - 2021-01-10 10:00:16
Ông CTMV ơi! nhớ viết nhanh nhanh nhe, câu chuyện tới lúc gay cấn rồi đây, chắc Mỹ Ngà có cơ hội đến với người mình yêu rồi.
Mỹ Ngà một cô gái hiếu thuận nên tình yêu đơn phương có dịp trở lại, mong được nhiều diễm phúc.
Truyện tới lúc gay cấn, cầu mong cho Mỹ Ngà gặp nhiều may mắn trong tình yêu. Cám ơn CTMV đã cho mình đọc truyện tình ...
Anh CTMV ơi! Nếu anh có bận đi du lịch thì anh cũng nhớ những độc giả đang theo dõi câu chuyện tình đơn phương của Mỹ Ngà có đạt được không khi cơ hội sắp đến.