
CỐ HỌC TINH HOA
TỰ LẤ́Y LÀM KHOAN KHOÁI
Đức Khổng Tử đi chơi núi Thái Sơn gặp Vinh Khải Ký ngao du ngoài đồng, mặc áo cừu, thắt lưng dây, tay gẩy đàn cầm vừa đi vừa hát.
Đức Khổng Tử hỏi Tiên Sinh làm thế nào mà vui vẽ thế .
Ông Vinh Khải Ký nói : Giời sinh muôn vật, loài người quý nhất mà ta được làm người đó là một điều đáng vui. Trong loài người đàn ông quí hơn đàn bà, mà ta được làm đàn ông, đó là hai điều đáng vui. Người ta sinh ra có người đuôi què, yếu đuối, bệnh tật. Ta hoàn toàn khỏe mạnh, nay ta chín mươi tuổi, ta đạt được ba điều trên thật là đáng vui. Còn cái nghèo là sự thường tình của thế gian, cái chết là sự chấm dứt của đời người, đợi lúc hết thì có gì là lo buồn.
Đức Khổng Tử nói: Phải lắm! Tiên Sinh thế là biết tự làm sao khoan khoái mà hưởng sự vui thú ở đời.
LIỆT - TỪ
Lời bàn: Cái sung sướng ở đời thực sự không biết lấy gì mà đo lường, không biết ở đâu mà tìm được. Ông vua sang giàu nhất, uy quyền nhất mà khôn biết hưởng sung sướng. Vinh Khải Ký chỉ được làm người, mà làm đàn ông không ốm đau bệnh tật cũng lấy làm sung sướng. Cái sung sướng không ở đâu xa mà ở ngay trong mình không ở sự giàu sang, mà ở trong tâm yên vui hể biết sung sướng thì được sung sướng và bằng lòng với cái mình có. Biết “tri thức” ấy là sung sướng đó, còn những kẻ tham lam, mê man quá độ thì bao giờ biết sướng được.
HỌA PHÚC KHÔN LƯỜNG
Một ông lão nhà gần cửa ải có một con ngựa. Một hôm tự nhiên con ngựa sang phía nước Hồ mất. Người xung quanh đến thăm hỏi an ủi ông, ông lão nói:
- Mất ngựa hôm nay coi như đó là điều phúc.
Mấy tháng sau, con ngựa của ông quay về lại đem về cho ông một con ngựa hay nữa. Những người bạn đến chia vui mừng rỡ, ông lão nói được thêm con ngựa biết đâu đây là cái họa. Từ khi có được con ngựa rồi ông lão thích thú, mỗi ngày đều cởi ngựa đi chơi. Một hôm chẳng may lão bị ngã què chân, lão ông ngẫm nghĩ cái què này biết đâu là cái phúc.
Một năm sau có giặc Hồ. Nhà vua truyền lệnh bắt lính cả nước đi đánh giặc, quân lính mười người chết đến chín người chỉ còn ông lão vì què không bị đi lính.
HOÀI NAM TỬ
Lời bàn: Họa phúc xoay vòng khó lòng biết được. Trong cái phúc thường có cái cái họa nấp sẵn ở đó. Cho nên đối với sự họa phúc ta không vội mừng hay oán, nó chỉ có tính cách nhất thời. Khi gặp được phúc ta phải cẩn thận đừng kêu xa phóng túng mà cố giữ được phúc lâu dài. Khi gặp họa thì ta phải biết tu tỉnh đừng ngã lòng, đừng oán trách mà phải biết nhìn lại cái tôi của ta đi.
Kim Hương, chị vô cùng tâm đắc với KH! Thật không còn gì để nói thêm nữa. Cám ơn tác giã!