Truyện rất ngắn thứ nhất : Nó và mạng
Họ là hai người lạ , cùng học chung một trường ở tỉnh lẻ , họ học cách nhau vài lớp , người ban khoa học , người học văn chương . tan trường về người này ngắm người kia hồn nhiên qua mặt .
Bốn mươi mấy năm sau , họ tình cờ gặp nhau , ngỡ ngàng một chút , ngập ngừng hỏi thăm nhau , à thì ra đồng nghiệp một thời .
Liên lạc nhau qua mạng , gởi cho nhau từng tin nhắn , gặp nhau vài lần chỉ nhìn nhau không nói , đôi mắt đã thay lời .
Nhiều lời “ong tiếng ve” làm họ không thể hiểu nổi vì sao lại phải xa nhau .Họ ngập ngừng khi nhận được tin nhắn của nhau , đọc qua , chỉ đọc thôi , sợ câu trả lời !
Và tin nhắn đã tới , họ lặng lẽ chia tay .
Truyện rất ngắn thứ hai : Nó và nhỏ
Nó học lớp đệ nhất , Nhỏ học lớp đệ lục , mỗi ngày Nó được nhìn Nhỏ một buổi , yêu Nhỏ ngày nào Nó không biết ……
Hai năm học Sư Phạm , bỏ ngoài “mắt” những chăm sóc “đặc biệt”của bạn gái cùng lớp vì Nó yêu Nhỏ .
Ba năm đi dạy , Nhỏ khóc nhiều vì Nó , khi thì thấy Nó cho nử đồng nghiệp quá giang , khi thì “vu vơ” một lý do nào đó …..
Ngày Bà của Nó mất , Nhỏ là người đầu tiên đến viếng , tấm vảng được gắn số một . Trong sáu đêm quàn tại nhà , Nó ngồi thức trắng , Cậu nó cười ….. khi thấy Nó ngồi dựa lưng vào tấm vảng số một .
Bà mất , Nó ngủ với Ông để chăm sóc Ông
Nó báo với Ông về Nhỏ , Ông lắc đầu vì Ông là Bang trưởng còn Ông của Nhỏ là Tài Phú
Và …… thêm một lý do nữa …..,nên Nó và Nhỏ chia tay ..
Ba mươi lăm năm sau , Nó gặp lại Nhỏ , bây giờ Nhỏ là chị chồng của em họ Nó .
Định mệnh ????????
Truyện ngắn thứ ba : Nó và bạn
Nó với Bạn học chung lớp đệ Tam ban B , bình thường , Bạn học giỏi hơn Nó , lên đệ Nhị cũng thế , Nó cố gắng hết sức theo Bạn , cuối cùng Nó cũng đạt được ước mơ với Bạn, đậu tú tài một với hạng Bình Thứ .
Sang năm mới Bạn không học chung với Nó , Bạn ngại đủ đều , nào là khô khan , nào là ít bạn gái học cùng lớp , phải nói là không còn bạn gái nào theo ban Toán ở năm đệ Nhất , Bạn chuyển sang ban A , tình bạn vẫn thế , vẫn hỏi thăm đủ điều mà hổng biết điều gì là quan trọng , gặp nhau vẫn niềm nở hỏi thăm nhau , vắng nhau thấy nhớ ????
Đậu Tú Tài hai , Nó vào sư phạm vì hoàn cảnh gia đình , Bạn biết Nó đậu vào trường Quốc Gia Bưu Điện với thứ hạng nhì , Bạn hết lời với Nó , thậm chí mắng nhiếc không nương “tai” , Nó vẫn lẳng lặng học và ra trường làm thầy giáo làng Bạn miệt mài theo đuổi khoa học , tốt nghiệp đại học với tấm bằng “cử nhân khoa học” .
Năm năm sau , gặp lại nhau Bạn bây giờ là Cô Giáo dạy Lý , Sinh ở một trường Trung Học huyện , Nó vẫn mãi là thầy giáo làng !!!!!!!!, ngỡ ngàng “ vì hoàn cảnh”!!!!!!!!
Nó đưa vợ sang nhà gặp Bạn vì ngỡ học chung trường Đại học Cần Thơ ,cùng quê “phải” biết nhau , nào ngờ , cả hai lắc đầu “ hổng biết “ , vợ buồn , Nó xin lỗi , muôn lời xin lỗi …. Rồi cũng nguôi ngoai …..
Ba mươi năm sau , Bạn vẫn thế , đi về một bóng , gặp lại nhau vẫn cười , vẫn nói nhưng sao “ nghìn trùng xa cách”. Rồi tin không vui , Bạn bệnh với một chứng bệnh gần như nan y , buông phấn , giả từ bảng đen , không ngồi xe lăn nhưng mỗi bước đi là đau đớn vô ngần !!!! ngồi đó …., nhìn thấy đó…. sao chập chùng nước mắt !!! Vẫn khuông mặt ngày nào ….. vẫn nụ cười ngày ấy ….. sao héo hắt thương đau !!!!! Bạn bình tâm mà nói “định mệnh” , Nó hài lòng với câu nói “ định mệnh” mà xót xa !!!!
TRẦN HỮU QUANG
Truyện ngắn thật, nhưng đầy đủ ý mà tác giả muốn kể, xin ngưỡng mộ, mong được đọc truyện của anh nữa. Thân chào.
Câu chuyện nhỏ ngộ nghĩnh nhưng có ý nghĩa sâu xa, mong được thưởng thức những bài tiếp nữa.
Chào bạn Hữu Quang, bạn có những mẫu chuyện nhỏ, rất đời thường, nhưng qua` ngòi bút, nó trở nên sinh động có hồn, nghe man mát buồn. Bạn cứ tiếp tục tâm sự, tôi đang chờ nghe. Thân ái. NA