Sau khi mướn xe, mỗi người mỗi chiếc xe đạp chạy song song bên nhau; chẳng mấy chốc thác CamLy hiện ra trước mặt anh. Cảnh cũ còn đây, Cam Ly vẫn quyến rũ mê hoặc lòng người như ngày nào; ngày trước anh đến là sau tết, nhằm mùa khô, thác nước chảy yếu, còn hôm nay đang vào mùa mưa, dòng thác chảy cuồn cuộn, nước tung tóe cả một vùng, tiếng rì rào của suối hòa với tiếng vi vu của rùng thông bao phủ làm tâm hồn anh lắng đọng. Ôi cảnh thiên nhiên quá là thơ mộng, dường như thiên nhiên cũng làm ảnh hưởng tâm hồn của con người, An Duy cảm thấy minh như một chàng trai trẻ mới lớn tràn đầy sức sống, muốn thu hết cảnh vật chung quanh đây vào đôi mắt; bên cảnh đẹp hùng vĩ của thiên nhiên lại có một mỹ nhân đẹp và thánh thiện, Bach Vân một cô gái hoàn mỹ, có nét đẹp rất thánh thiện làm mê hồn người, từ mái tóc, khuôn mặt đến cái dáng thật là kiều diễm khó có một nam nhân nào mà không xao xuyến trong hoàn cảnh nầy. An Duy nhìn nàng rồi lại nhìn nàng và nghĩ trong đầu em ấy đẹp thật, em còn có một tương lai tươi sáng để chờ em. Bạch Vân thấy An Duy nhìn chằm chằm vào mặt nàng, nàng cảm thấy bối rối rồi thẹn thùng, đôi má của nàng ửng hồng lên càng làm cho nàng dễ mến làm sao, nàng nói khe khẻ:
- Ừ! Dính đất cát tèm lem hết rồi!
Bạch Vân đưa tay lên lau mặt, vừa lau vừa hỏi An Duy?
- Hết chưa anh! Hết chưa!
An Duy nhìn cử chỉ điệu bộ sao ngây thơ, dễ thương quá, anh muốn đưa tay lên nựng vào má cô bé một cái, nhưng rồi lại thôi, một cử chỉ âu yếm lúc nầy đôi khi làm cô gái nhớ cả đời, ngày trước anh đã qua vùng nầy chỉ băng vết thương cho cô bé, khiến cô ấy nhớ anh mãi; anh vô tình trở thành người phạm tội, hôm nay anh phải mạnh mẻ để đưa một cô cái đi đúng hướng.
Bạch Vân thấy An Duy đưa tay lên anh ấy định lao mặt cho nàng, nhưng anh anh ngại đã dừng lại, nàng định xuống ghềnh đá lấy nước để rữa mặt, An Duy cản lại nói:
- Em ngây thơ quá, dễ bị người ta gạt đó!
- Tưởng dễ gạt mà gạt không dễ đâu nhen.
- Em có chắc không đó!
- Biết bao con trai ở đây mời em đi ăn nè, mời đi du ngoạn nè; nhưng em đã từ chối hết đó!
- Anh Tin, em dễ thương như vậy ai mà không muốn đưa em đi.
- Dễ thương, thương không dễ đâu nhen! Thú thật với anh em sợ bị gạt lắm.
- Thận trọng là một điều tốt! Nhưng bác bỏ tất cả những lời mời thì không hay đâu, trong số đó chắc có những anh chàng tử tế, em phải cho người ta một cơ hội như vậy em mới tìm được một người bạn đời phù hợp với em.
- Từ khi chị em bị như vậy, em hoài nghi tất cả.
- Đọc mấy bài thơ của em anh cũng biết phần nào rồi.
- Em nghi ngờ nhiều như vậy sao dám gặp anh và dám chịu đi bên anh.
- Em cũng không biết! Đọc những bài thơ và những truyện ngắn của anh những bài đó chứa tình người đã thôi thúc lòng em muốn biết mặt anh, trao đổi qua facebook những lời nói ấm áp của anh muốn gặp anh.
- Bây giờ gặp rồi em thấy sợ chưa?
- Em cũng không biết nhiều về anh, nhưng em cảm giác an toàn khi đi bên anh dù chỉ gặp lần đầu.
- Em không thấy anh gạt chị em và nối dối với bác tư nữa đó!
- Dạ! Em biết, anh nói dối như nói thật vậy.
- Người mà nói dối một lần rồi sẽ nói dối nhiều lần, những người đó không đáng tin.
- Dạ! Em không tin ai hết, nhưng em tin anh.
- Sao lạ vậy em.?
- Cô gái trong bài thơ, ngày xưa cũng cả tin vào anh để rồi phải ân hận vì đến lúc lấy chồng cũng không một lần gặp lại.
- Không đâu anh, em nghĩ chị ấy rất vui và hạnh phúc vì chị ấy quen được một người đáng kính, chị ấy chắc vẫn giữ hình ảnh đẹp để làm hành trang kỹ niệm trong đời, còn chuyện vợ chồng là chuyện duyên nợ đôi khi ngoài ý muốn. Lòng con gái lạ lắm đó anh, có những chàng đem bao đồ quý giá mà không lấy được lòng, trái lai đi yêu một người ở đâu đâu.
-
Tiểu Phương
-
Sau đó gửi qua trang nhắn một là thư:
-
Anh kính mến,
Khi biết anh không còn ở trên quê hương, em tưởng em là buồn nhất, nhưng không phải vậy, người buồn nhất và thất vọng nhất là chị của em. Sau khi hết bệnh chị ấy muốn gặp anh để cám ơn, nhưng biết không thể nào gặp, chị nhờ người ta chụp một tấm hình và nhờ em gửi kèm cho anh với lời cám ơn của chị.
An Duy đọc những lời của cô em gái thật là thắm thiết trong lòng, anh cũng hiểu hết tâm trạng của Thanh Vân, một cô gái đẹp, mà xuất hiện trước mặt anh là cô gái bênh tật người biến dạng thành một cô gái xấu xí, bây giờ nhan sắc xưa trở lại cô ấy muốn xuất hiện trước mặt anh để anh biết thế nào là giai nhân thành phố Đà Lạt. An Duy thông cảm cho cô ấy; nhưng cổ nào biết bệnh nhân trước mặt người thầy thuốc không có người xấu là những người mà anh muốn mang tình cảm ấm áp của người thầy thuốc để xoa diệu những đau đớn những khổ sở của bệnh tật gây ra. Còn Bạch Vân, anh dành cho nàng một tình cảm trong sáng, một tình nghĩa anh em thân thương, còn tình cảm nam nữ thôi phải đành mang nợ em kiếp nầy.
Anh nợ em
Nợ bài thơ em viết
Bài thơ ngọt ngào
Lời thơ Tha thiết thân thương
Anh Nói gì đây
Hởi cô gái quê hương.
Gặp làm chi ? Không hẹn ngày tương hội.
Anh nợ em
Nợ ân tình chưa trả
Mới quen thôi
Mà cứ dài lâu
Anh nợ em
Từ giây phút đầu
Nợ ánh mắt
Nợ nụ cười thân thiện
Anh nợ em
Nợ một lời nói
Tuy quê mùa
nhưng nó thật lòng
Là hơi ấm trong những đêm đông
Là niềm vui khi em còn đơn lẽ.
Anh nợ em
Nợ ngày nắng ấm
Ta bên nhau
Đi khắp phố phường
Ta đi thăm
Những bạn bè yêu thương
Đã quen biết
Qua những ngày trên Face Book.
Anh đã biết
Anh nợ em nhiều hơn thế nữa
Nhưng dần dần, anh sẽ trả, được không em
Nợ hẹn hò
Nợ một lời yêu thương
Anh xin lỗi
Kiếp nầy đành mang nợ.
HẢI VƯƠNG
@Đăng tin-Vĩnh-
- LẮT LẺO...CẦU TRE. -Thu Vàng- - 2016-09-22 09:58:48
- ĐẤT SỤP. -Trí Năng- - 2016-09-13 06:43:03
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN NGUYỄN TẤN GIỎI. - 2016-09-09 10:39:06
- ĐÁM CƯỚI CON CỦA BẠN NGUYỄN TẤN GIỎI. - 2016-09-04 03:06:46
- MẸ TRÒN TRĂM TUỔI. -Yến Uyên- - 2016-08-27 11:22:38
- MỘT THOÁNG QUÊ HƯƠNG - DINH LONG HỒ NGÀY ẤY VÀ BÂY GIỜ. -Người Long Hồ- - 2021-02-22 11:33:06
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT CHỊ LÊ THỊ TRINH. - 2021-02-15 04:12:33
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN PHAN THỊ TIẾN. - 2021-01-28 09:19:24
- CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN TĂNG THỊ AN. - 2021-01-22 10:42:02
- TỤC ĂN TRẦU. -Nguyên Anh- - 2021-01-10 10:09:27
Tình rất đẹp khi còn dang dỡ!!! Trái tim và khối óc lòng chân thành bao la đưa chuyện tình ba người thành tình sử. Dang dỡ mà lắng động bền lâu!!!@!♥!@....Hay!!Rất vui khi được đọc tác phẩm tiếp theo của bạn!!Chúc bạn cùng gia đình được vui khỏe Hạnh phúc!@!♥!@....../-
Hai chị em Bạch Vân, với tình cảm đặc biệt dành cho An Duy, dẫn đến tình yêu chỉ một ranh giới rất mỏng manh, đó là một tình yêu rất tự nhiên và trong sáng. An Duy, một nhân vật có đức tính hoàn mỹ, sự ra đi thể hiện một tính rất nhân ái và cao thượng.
Câu chuyện hay hay, nhưng thấy buồn buồn, gây nhiều cảm xúc, nếu thấy tình yêu không đến được, tốt hơn là không nên gặp nhau, để giờ này cả ba tâm hồn như thế nào? AD phải nén lòng mình bởi một hàng ràu vô hình nào đó...tội nhất là cô gái trẻ BV. Sân chơi Facebook có lợi nhưng cũng rất nguy hiểm, đòn bẩy hai chiều nếu không biết nhận định đúng đắng. Người ơi gặp gỡ làm chi. Trăm năm biết có duyên gì hay không? Cuối cùng tác giã tâm sự nỗi lòng mình bằng bài thơ "Anh còn nợ em" tuyệt vời. Cám ơn t/g có bài viết làm xúc động người xem, chúc t/g có nhiều sức khỏe, hạnh phúc, thành đạt Chờ xem bài mới của em, Bs AD ơi!...
Hay, hay lắm BS Hải Vương ơi. Viết văn có phải là sở thích hồi còn trẻ của em không vậy? Bác sĩ và Y tá là một nghề nghiệp rất dễ gây cảm tình nhất, không phải chỉ vì học giỏi, tài cao, hào hoa phong nhã mà do bản chất nhân đạo của họ nằm trong ánh mắt, trong cách thể hiện sự tận tâm chăm sóc. Đền bù với những cực nhọc, vất vã này mà Bác sĩ đã vô tình trở thành một nhân vật "Người tình" không hơn không kém của bệnh nhân, một tình yêu đã thật sự rung động bằng trái tim ,một con tim với đầy đủ nghĩa thương yêu. Dù qua bao năm dài đi nữa, mối tình này vẫn bền vững, không phai nhạt. Theo cốt chuyện TV không nghĩ là BS An Duy yêu Bạch Vân hay Thanh Vân bằng tình yêu cốt cách nam nữ tầm thường mà bằng trái tim giữa con người với nhau. Cái thanh khiết, cao cả, cái nụ hồng tươi tắn của trái tim đã được HV bộc bạch luồn lỏi qua nhiều ngõ ngách tình đời với ngòi bút của mình. Hay là ở chỗ này đó nha HV. Với chị, qua câu chuyện còn thấy "yêu" BS này nữa huống hồ chi Thanh Vân hay Bạch Vân... :) Còn cái độc đáo đáng hoan nghênh của Hải Vương nữa là đã mạo hiểm lồng câu chuyện đáng yêu này trong bối cảnh Face Book, đưa tình cảm từ ảo đến thực, có phải em đã cố tình hấp dẫn đọc giã mình trên sân khấu của hiện thực xã hội không vậy? Điều này thú thật khiến TV rất phân vân, không muốn nói là từ đố kỵ đến cúi đầu chịu thua HV...hihi Mến chúc em và gia đình lúc nào cũng có thật nhiều hạnh phúc!
Cám ơn những ý kiến và những lời chúc của Yến Uyên, thật ra chỉ có Bạch Vân mang tình cảm với An Duy, còn Thanh Vân thì không. Ở Thanh Vân về tâm lý có những đặc biệt sau một cơn bệnh nặng kéo dài, và cứ ngở bệnh mình không chửa khỏi, nay khỏe lại tinh thần phấn chấn nên có nhiều cảm xúc, sau thời gian hồi phục ăn cái gì cũng ngon miệng, và có cái nhin thân thương với những người chung quanh. Để ý thấy có nhiều người bệnh sau cơn bệnh thập tử nhất sinh dường như có một thay đổi lớn trong đời sống. Cám ơn Yến Uyên theo dõi câu chuyện.
Anh Nguyên Anh kính mến! Những ý kiến của anh rất ngắn gọn nhưng những lời nói của người nhiều kinh nghiêm về trường đời. Ranh giới những thứ tình cảm giữa nam và nữ rất là mỏng manh, tuy mỏng như vậy nhưng giử được ranh giới của nó rất là khó khăn, đó là chiến đấu bản thân, chiến đấu giửa thôi thúc của tiếng lòng và lương tâm; sự thành hay bại của mỗi con người phụ thuộc vào sự chiến đấu này. Cám ơn anh đã theo dõi câu chuyện và gửi lời bình luận.
Tác giả khéo chèn thơ vào truyện làm người đọc cảm thấy thư thái nhẹ nhàng khi thưởng thức. Tình cảm của 2 người con gái khác nhau, một cảm thương qua tình cảm trong sáng của cô gái trẻ đối với An Duy qua FB, còn một bên là bệnh nhân mất hy vọng, niềm tin vào cuộc sống được cứu vớt, trở lại với cuộc đời nên thương quý người đã đổi thay cho cuộc sống của mình. Chung qui cả 2 nàng đều có một tình thương đối với AD, tình thương đó đến tình yêu rất gần, nên AD là một BS, một người trí thức đứng đắng, có suy nghĩ cao thượng...chọn con đường ra đi để lại thần tượng đẹp cho gia đình Bạch Vân. Mong được đọc truyện của Hải Vương nữa nhé!
Truyện có thể kéo dài nữa, tiếc quá tác giả ơi! đọc chưa đả hi! hi!. Tác giả sắp xếp tâm lý nhân vật rất khéo, mỗi người mỗi vẻ...tôi chờ được xem truyện của bạn.